thumbnail

Đỏ mặt vì... thơ

“Nghệ thuật không có sự phi luân, sự tục tĩu xuất hiện khi nghệ thuật chấm dứt”.
Có một câu danh ngôn rằng: “Nghệ thuật không có sự phi luân, sự tục tĩu xuất hiện khi nghệ thuật chấm dứt”. Thơ là một bộ môn nghệ thuật, thơ vần “Ôn” cũng thuộc gia đình thơ. Tuy nhiên lâu nay nhiều nhà thơ, “lều thơ” đều tránh làm thơ vần “Ôn” bởi vì nó vốn khó làm, dễ bị bí từ và đặc biệt là nó “nhạy cảm”, vì vậy mới có thơ rằng:

Làm thơ nên tránh vần “ôn”
Bởi dễ đụng chạm tâm hồn chị em

Thơ tả cảnh của “lều thơ” Cử Tạ thì có bài:

Sầm Sơn biển động sóng dập dồn
Trời chiều ửng rạng bóng hoàng hôn
Cô em váy ngắn tơ hơ nướng
Mực  đỏ dần lên trước lửa cồn
(Vịnh Nướng Mực Sầm Sơn)

Hay:
Trời mưa gió giật mái tôn
Giọt trời rơi xuống vọng tiếng ồn
Giật mình tỉnh giấc đôi nam nữ
Vơ vội xiêm y sợ hết hồn
(Vịnh ngủ ngày)

Cũng có những câu thơ vần ôn theo trường phái liêu trai:
Lây phây mưa rắc trên cồn
Nam thanh nữ tú ghé môi hôn
Gió thổi từng cơn nghe giật giật
Luồn qua áo váy lạnh tím hồn

Thơ miêu tả cảnh vợ chồng khó ngủ:

Nửa đêm hàng xóm nói chuyện ồn
Vợ chồng khó ngủ thấy bồn chồn
Nghĩ đi nghẫm lại thấy cũng ổn
Ông bà đang mong cháu đích tôn

Có anh đi cua gái nhiều thì đúc rút kinh nghiệm như sau:
Các cô là chúa hay khôn
Đi chơi rõ tốn mới cho hôn
Đã hôn thì sẽ không thể trốn
Kết cục các cô sẽ... lâm bồn


Subscribe by Email

Follow Updates Articles from This Blog via Email